NHÀ THƠ LÊ NHƯỢC THỦY
- Details
- Published Date
- Written by Võ Quê
- Hits: 14738
Lê Nhược Thủy
Sinh năm 1949 tại Huế
Hiện đang sinh sống tại Sài Gòn
Tốt nghiệp Đại học Sư Phạm Huế Ban Việt Văn. Cử nhân văn chương.
Nguyên Phó ban VH-VN báo ThanhNiên
Tác phẩm:
Khi không mà bỗng nhớ tập thơ, NXB Trẻ 1989.
Chia tay một dòng sông tập thơ, NXB Văn Nghệ 1996.
CỎ ƠI VÀ HƯƠNG ƠI
Có phải ngày vui qua mau
Mà đường đầy mưa phủ lối
Cơn mưa làm tình làm tội
Anh buồn như tượng đá ngàn năm
Thôi đừng nhìn hoài xa xăm
Em với hoài không tới
Nỗi đau nào chờ đợi
Nước mắt nào biển khơi
Có phải ngày vui chơi vơi
Em chòng chành như con sóng
Đêm khuya một mình buốt cóng
Nhớ hoài hương cỏ thuở hồng hoang
Ôi cuộc đời hợp tan
Anh muôn trùng xa ngái
Em đảo điên ở lại
Cỏ ơi và hương ơi...
.
MỘT THỜI ÁO TRẮNG
Chợt gặp lại bao tà áo trắng
Bỗng xôn xao nhớ nắng sân trường
Em vẫn hồn nhiên như xuân mới
Giấu nụ cười trong đôi mắt nâu
Chợt gặp lại bao tà áo trắng
Bỗng xôn xao nhớ nắng sân trường
Mái tóc thề nửa chờ nửa đợi
Nón bài thơ một phía nghiêng về
Em vẫn chép bài thơ màu mực tím
Trang giấy hồng ngỡ có mây bay
Có gió nương theo tà áo trắng
Có bàn tay khẽ chạm bàn tay
Em vẫn về đường xưa xanh lá
Hái cành hoa như thể vô tình
Thoáng nhìn nào khi không rơi lại
Cho trời chiều đầy nắng bâng khuâng ./.
ĐIỀU ĐƠN GIẢN
Đã nhiều lần, đứng bình yên trước biển
Biển mênh mông xanh biếc đến vô cùng
Sóng vỗ thành dòng thơ ngỡ chừng bất tận
Biển cũng là không...
Đã nhiều lần, trầm tư nhìn rừng núi
Rừng núi thênh thang cùng gió bạt ngàn
Cây lá gởi về đời từng lời ca mới lạ
Rừng núi cũng là không...
Đã nhiều lần, chiêm ngưỡng bầu trời và mặt đất
Có hôm nào chợt thiếu một vầng trăng
Muôn triệu vì sao như đôi mắt tình xao xuyến
Ôi bầu trời, ôi mặt đất cũng là không...
Tất cả chỉ là không
Khi đời ta vắng nhau.
Nhà thơ Lê Nhược Thủy và đạo diễn Huỳnh Phúc Điền
BẾN KHÔNG THUYỀN
Em mỗi ngày mỗi mới
Anh mỗi ngày mỗi xưa
Cảm ơn mùa xuân tới
Gợi tình đêm hoang sơ
Có ai đợi ai chờ
Bến không thuyền quạnh quẽ
Chút gió nương nhè nhẹ
Cũng cồn cào thịt da
Em bây giờ rất xa
Như một thời mơ mộng
Câu thơ thường bay bổng
Mà đời cứ lao đao
Thêm một chút ngọt ngào
Rượu thì hoài cay đắng
Đêm từng đêm yên lặng
Mây trôi bạc mái đầu …
CHÚT NẮNG GIÊNG HAI
Giêng hai ngọn gió ươm hồng
Gió se se lạnh đầu sông cuối ngàn
Bồi hồi chợt nhớ mênh mang
Một tà áo trắng bàng hoàng lòng nhau
Ơi người một thưở mắt nâu
Theo em,theo gió qua cầu xôn xao
Còn đây hương tóc ngọt ngào
Nỗi buồn chín mọng lúc nào không hay…
SÓNG THỜI GIAN
Sáng nay trời chợt dưng buồn
Nghe trong gió nắng mưa nguồn âm vang
Lòng như con sóng thời gian
Vỗ hoài bờ bãi hợp tan sớm chiều
Đời hoang bóng ngã tường xiêu
Thương em chín ửng thêm nhiều nỗi đau
Dòng sông ai biết nông sâu
Mái tóc đã cột đời nhau bao giờ
.
EM CÓ CÒN THẮT BÍM
Đất trời chợt mênh mang
Cho hồn ta yên lặng
Tìm nhau trong xa vắng
Em làm những cơn mưa
Có phải chùm mận hồng
Thấp vườn cây mùa hạ
Ngỡ trong từng chiếc lá
Ướp tình yêu nồng nàn
Gió ... ru.. mùa hương xưa
Mây ... lững lờ.. làn mây tím
Em có... còn thắt bím
Để ai... ngẩn ngơ tìm !
Để ai... ngẩn ngơ tìm !...
Vầng trăng mờ hư ảo
Treo bên đời mong manh
Nhớ dòng sông giông bão
Vẫn tìm về biển xanh
PLEIKU THÂN YÊU
Pleiku thân yêu
Nơi tôi sống mười năm với sương buông
nên sớm nên chiều
Với cơn mưa dầm dề buốt lạnh
Từng đọt nắng vàng rót mật mỗi mùa hoa
Con đường em đi qua
Như chiếc cầu vồng xanh mong đợi
Như lá thư tình chưa tới
Hàng thông cao xao xuyến, thầm thì
Thị xã nhỏ ngỡ bàn tay em, quyến luyến
Mỗi bước chân bậc đá gập ghềnh
Gió mùa khô xoáy tròn bụi đỏ
May mà tôi nhận ra em
Pleiku như choàng áo ấm về đêm
Con đường nào cũng là công viên hò hẹn
Chỉ lạnh mỗi lần em không đến
Dù vòm thông che kín gió trời
Thị xã tuyệt vời trong tiếng ru của lá
Nơi tôi sống thiết tha trọn vẹn dưới mái trường
Đôi mắt em hôm nào rưng rưng thương quá
Tưởng đang đứng ở sân trường đầy ắp nắng ban mai
Pleiku, Pleiku
Thị xã như trái tim đỏ thắm
Như tiếng cồng sâu lắng
Giữa tâm hồn.
L.N.T
.
Nhà thơ Lê Nhược Thủy, nhạc sĩ Phạm Duy, nhà thơ Du Tử Lê, cặp Lê Uyên Phương trong Tuần lễ Văn hóa Pleiku 1973.
*